18 - Mặt Trăng - Ý nghĩa lá bài số XVIII The Moon của Tarot Kiều



“Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu !
Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn.
Đêm thâu khắc lậu canh tàn,
Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương.
Lối mòn cỏ nhợt mù sương,
Lòng quê đi một bước đường, một đau .
Tiếng gà xao xác gáy mau,
Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng.
Nàng càng thổn thức gan vàng,
Sở Khanh đã rẽ dây cương lối nào !
Một mình khôn biết làm sao,
Dặm rừng bước thấp, bước cao hãi hùng.”

TỪ KHÓA
Hoang mang, Lo lắng, Mơ hồ, Sự tưởng tượng, Ảo ảnh, Nỗi sợ hãi, Nguy cơ tiềm ẩn.

----------------------------------
BỐI CẢNH

Về công việc: Không may là mọi việc có thể không rõ ràng một chút nào. Hãy hỏi và tập lắng nghe chủ động để đảm bảo rằng bạn và đồng nghiệp hiểu nhau hoàn toàn. Sự kiên nhẫn là cần thiết. Hãy bình tĩnh, và cụ thể là khi bạn cảm thấy như đang bị công kích thì hãy tin vào đồng nghiệp hoặc người giám sát của bạn. Sự thật có thể không tệ như bạn nghĩ. Hãy cẩn thận những người, những sự kiện sau lưng bạn.

Về tình yêu: Mối quan hệ này có sự bất chấp, mù quáng, lạc lối. Hãy nghỉ ngơi nếu bạn thấy cần. Đừng cố suy diễn, và hãy tranh cãi một cách công bằng, nếu bạn buộc phải tranh cãi. Hãy chọn cách bạn tranh cãi đảm bảo rằng bạn đối xử với người yêu như là bạn bè. Đừng gấp gáp chấm dứt hay bắt đầu một mối quan hệ mới. Đây có lẽ không phải là lúc thích hợp cho cả hai việc này.

Câu hỏi Có/Không?: Không.

--------------------------------------------
BỐI CẢNH

Trước khi gặp Sở Khanh, lòng Kiều vốn sẵn rối bời. Cô chắc chắn không muốn vào lầu xanh làm kỹ nữ. Nhưng cô thừa hiểu mình không thể thoát ra được. Thêm nữa khi thần hồn nửa mê nửa tỉnh, Đạm Tiên có hiện lên nói cô chưa tự vẫn bây giờ được. Nghiệp xưa chưa trả hết, muốn chết cũng không được.

Tỉnh lại, Tú Bà xoa dịu cô. Kiều hiểu: Đó chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Sớm muộn gì cũng có biến xảy ra. Kiều linh cảm được.

Càng cảm nhận được, nàng càng lo lắng. Mối lo cứ càng lúc càng rối, cứ nghĩ trăm lối mà chẳng có một lối thoát nào.

Sở Khanh xuất hiện. Kiều không tin chàng Sở. Nhưng hắn nói đúng một chỗ. Tú Bà sớm muộn gì cũng giở trò. Chỗ này không thể ở lâu được. Chính điều này đã làm Kiều nảy sinh ảo tưởng. Dù không tin tưởng nhưng nàng biết có ở lại thì cũng chưa chắc mọi thứ sẽ tốt hơn.

Nàng bấy giờ cũng còn quá non nớt lại quá nôn nóng, để cảm xúc che mờ tất cả. Thế nên mới có cơ sự nhắm mắt đưa chân, để xem con tạo xoay vần đến đâu. Hắn bày đủ cách để Kiều có thể tin hắn sẽ giúp nàng thoát ra. Nào là ngựa truy phong, có người hầu đông đúc, tiền tài của cải, tương lai ổn định, tình yêu chân thành với nàng.

Họ trốn ra vào lúc đêm tối, băng qua cánh rừng. Không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Ngày xưa, vào rừng vào ban đêm là một việc hết sức nguy hiểm. Không người trợ giúp. Dã thú săn mồi thức giấc. Thân gái một mình cùng Sở Khanh chưa hẳn đã đáng tin. Lòng Kiều mãi quanh quẩn trong trăm ngàn câu hỏi.

Và rồi, Sở Khanh biến mất. Kiều hoang mang tột độ. Nàng còn chưa rõ điều gì đã diễn ra. Hàng loạt câu hỏi xuất hiện.

Là Kiều lạc mất Sở Khanh?

Sở Khanh có quay lại tìm mình không?

Hay Sở Khanh đã lừa mình?

Mà bây giờ đang ở giữa rừng, phải làm sao đây?

Nàng bơ vơ giữa rừng đêm khuya sâu hun hút, xung quanh tối đen như mực. Đen như cái vận mệnh mà Kiều đang tin vào.

Hoang mang.

Lo lắng.

Sợ Hãi.

Nàng phải làm gì? 

Chính nàng cũng không biết nữa.

Để rồi kết cục tiếp theo, ai cũng biết, đó là nàng bị Tú Bà bắt về. 

---------------------------------

Đi đến tận cùng của tuyệt vọng, trải qua những ngày tháng bướm ong lả lơi buồn chán, tia hi vọng của Kiều xuất hiện. Lần này, nàng không vội vàng và mù quáng liều nhắm mắt đưa chân nữa, nàng khôn ngoan hơn, nàng vạch ra kế hoạch kỹ càng hơn.

Hãy theo dõi sự trưởng thành và niềm hy vọng của Kiều ở lá số XVII - Ngôi Sao.

1 nhận xét: